Thứ Tư, 28 tháng 3, 2007

"Làm con phải nhớ."




Vừa đọc bên blog của bác Linh về học giả NGUYỄN HIẾN LÊ nên tớ động lòng viết mấy dòng này. Không phải comment. Hẳn các bạn đều biết là có nhiều điều đầy đủ trong lòng hết rồi, mà vẫn không sao viết ra được. Tớ lười, các bạn đọc lại đoạn đầu vào truyện của "Cuộc đời của Pi" trong đó có 1 ý tương tự nhưng hay hơn nhiều. Nói tóm lại là vẫn thiếu 1 tia lửa của khoảnh khắc. Phật giáo gọi là DUYÊN. Các bạn trẻ chúng mình hay gọi là HỨNG. Giới thiệu các bạn trẻ xem thêm THỂ HỨNG trong Kinh Thi nhé! Cần người hướng dẫn thì đọc thêm "Đường vòng và lối vào" của Francois Jullien ấy!


Tớ đặt gạch thôi.

------------------

- Bài của bác ĐLT thực ra là nhân hình tượng NHL mà viết tâm sự vậy thôi, nên không thoả được nhiều điều về cụ.


- Có 1 anh bạn kiểu Đông Tà của tớ bảo: "Sao giờ này mày vẫn đọc mấy thứ này à? Không thấy mệt à? Mua nhiều thế". Giọng trách móc, điêu điêu, iêu iêu. Anh ấy vốn trọng tớ. Đôi khi đề cao quá mức. Quên. Là anh ý phát biểu khi thấy tớ mua tất cả các tựa sách của NHL; mỗi tựa vài bản.


- Thôi. Tớ đi tập TD đã. Tớ phát biểu gọn thế này: đừng nhìn cụ NHL chỉ như 1 cuộc đời tổng kết lại, mọi chuyện đã xác lập từ trước, thẳng tắp. Tớ giống cụ ở khoản bệnh tật dề dề (nên giờ này mới phải dậy mò mẫm thế đấy :(


Tớ thấy cụ về mặt triết học không sâu sắc đến thành ưu điểm. Nhưng về khoản VƯỢT CHÍNH MÌNH-THÀNH THẬT VỚI MÌNH của cụ cao vời vợi. Mà ĐỨC của cụ còn truyền đến tận ngày nay- thấp thoáng trong nhiều gia đình, và nhiều lòng trẻ.


"Cư kính hành giản".

-----------------


Trên giá sách trước mặt tớ là bộ sách của cụ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét