"Anh thương em như thương một bà trời
Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ..."
Tớ rất mến Bùi Giáng nhé, cứ như là tớ hiểu ổng lắm ấy. Ví dụ như hai câu thơ vừa rồi của ổng chẳng hạn. Thú thật với các bạn, tớ càng thích tác giả nào là y như rằng tớ không thuộc được đến 1 bài trọn vẹn :( Bạn bè với nhau khách sáo làm gì! Đọc đến đâu ký ức, cảm xúc ùa về đến đấy-người ta còn bận hàn huyên, hơi đâu mà ghi nhớ. Thấy khoẻ là mừng rồi. Nên đừng bắt tớ chứng minh bằng khả năng đọc thuộc. Cả bao nhiêu thơ của ổng, tớ thuộc có mỗi 2 câu này. Còn hai câu nữa nhưng mà tớ không thích. Tớ lấy 2 câu này bình chơi.
Đọc lần đầu đến chữ "một bà trời" là tớ cứ mê đi. Thật bạn nào yêu rồi khắc biết. Yêu thực sự là không còn cảm giác níu kéo hay chiếm giữ nữa. Cứ là mê đi! Nâng niu như đồ cổ-nhẹ tay sợ rơi, cầm chặt lại e vỡ. Dân trong Nam dùng từ "thương" hay cực! Thương chứ không chỉ là yêu nhé-thương là yêu, yêu, ...yêu...nâng niu, săn sóc, hết ruột hết gan...bala ...bala...Mà nghe dân Nam nói kiểu "Anh thương em" thật nhẹ hết biết, ngọt hết biết. Thoảng qua cái mà như u hương cứ lưu luyến hoài, cứ thương nhớ hoài...
Mà các bạn có biết "trời" không? Ai chả biết-hình như còn thân lắm ấy! Bằng chứng là thoảng có việc gì phiền lòng lại kêu..."Trời, có ai như cổ không kìa", "Trời, anh phải làm sao bi giờ...?" Kêu như kêu cha kêu mẹ còn như có oán có hờn, kêu chị kêu em còn như kêu không gọi...chớ kêu trời là có ngay cảm giác tức thì, vạn lý truyền âm, kêu trời là trời ở bên cạnh ngay à nha. Với tớ, trời là cái gì hết sức gần gũi, bao la, vô điều kiện. Không nói ngoa, tớ cũng là dạng "Anh thương em như thương một bà trời". Kêu chi mà ngọt lẹ. Chưa bao giờ từ bà đắt đến như vậy! Từ đầu đến cuối chữ "bà", thì gió còn mơn man, hương còn thoang thoảng...vậy mà thoắt cái chữ "trời" dzọt lẹ lên tận...trời xanh luôn. Thực "em gần sao em xa quá vậy?". Ờ, mà ở hiền gặp lành. Người như thế, tình như thế, chân thành như thế, thiết tha như thế...mà trời hổng thương thì trời cũng...kỳ!
Chờ hoài, chờ dài cổ, miệng tủm tỉm mím chi, chân đung đưa nhè nhẹ sang câu bát nào..."Em thương anh..." Phải rồi. Ê cò, dừng cái đồng hồ lại cái bây! Nghe mà nhẹ, mà thanh, xao xuyến ngập...trời....
"Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ"
Phải rồi, sao mà đối cho đặng. Trời mà! Bao la rộng lớn hết sức-Vô điều kiện hết sức. Nhưng. Nhưng em cho mình làm ông trời sao nghe hụt hẫng quá đi. Mình đâu có muốn làm ông trời. Thà em bảo em thương anh như cái thằng chăn trâu thổi sáo dưới kia kìa. Nó đang ngửa bụng ngắm trời mê đắm đấy! Hay cho anh làm mây trắng vật vờ, thỉnh thoảng trời bực trời xua đi khoe xanh ngắt ngắt với nắng hây hây và sâu thăm thẳm có phải cam lòng không. Cho anh làm ông trời mà chi...Tớ cực thích chữ "bơ vơ". Bơ vơ giữa xanh ngăn ngắt, nắng hây hây, và sâu thăm thẳm nhé! Bạn nào biết yêu đến tận cùng, yêu đến không biết nhấc chân nhấc tay thế nào, luýnh qua luýnh quýnh, mờ mờ mịt mịt, đến tan rã cả nghìn năm tu luyện tinh thành...thì có biết "bơ vơ" chưa? Ngày trước đọc xong 2 câu thơ này tớ phải lọ mọ đọc lại "Ngộ nhận" của Albert Camus đấy. Đố các bạn ai là người ngộ nhận đấy? Ngộ cực. Biết rồi là lặng thinh luôn. Hổng phải bắt chước tạo dáng. Mà là "mịch mịch mãn thái không". Nói vậy chứ ai quen thân người ta hỏi mình chả lẽ bẩu không hỉu. Nói đại này:
"Anh thương em như thương một bà trời
Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ
Kể ra từ bấy đến giờ
Tình yêu mỏng mảnh như tờ giấy rung"
Mệt rùi, giấy này, bút này. Nắng quá. Nhoè cả mắt. Thật. Hết biết. Đi chơi đi!!!
----------------------
Hôm trước được chị HY cho lên báo nên page view cứ gọi là tăng vùn vụt. Lại có bạn cũ đến add nữa. Vui cực. Toàn những người vốn tớ để fa vơ rít nhé. Nên vốn định nói ở chỗ khác, lúc khác nhưng bi giờ tớ cứ nói đại vô đây. Các bạn có bao giờ gặp, biết, thân...với một ai đó. Ai đó hiểu mình hết sức, hợp mình hết sức, muốn tốt cho mình hết sức. Ai đó quý vậy, hiếm vậy mà cả 2 cùng lặng lẽ ngó nhau cười rồi đi không??? Có những con đường khó chịu cực. Biết là có bạn mà không đi cùng nhau được. Buồn cười cực. Vậy đấy. Nếu mỏi cổ, chịu thôi ngó trời xanh thì tớ thật, tớ có khối bạn chơi bi đánh đáo bên hè! Nhưng tớ đang chờ xem mấy trắng kết hình gì. 2, 3 đứa cùng ngó nên chả ai ngó mặt ai nhé. Nhưng cuối cùng mỏi cổ rồi thì lại dắt trâu về thui. Tối đi bắn bòm đeee...
Hôm rồi có một bạn hỏi tớ một câu rất tinh tế thế này: " Có điều này tớ hơi để ý một tí, sao mấy tấm ảnh bạn post lên blog đều có vẻ nhòa, mờ một cách cố ý. :), như là những mảng ký ức chứ không phải ảnh vậy." Tớ cảm động mãi. Vì là nhá: thứ nhất bạn quan tâm khá kỹ, xem ảnh, xem cả lúc chụp ảnh. Lại trọng cái việc minh hoạ của tớ. Lại không cho là tớ nghèo, chỉ có máy ảnh lởm. Không cho là tớ cẩu thả, mô ve gu. Hoặc đúng là biết tớ cẩu thả nhưng vẫn mở cho tớ đường trả lời hay ho tinh tế :)
Nhưng mà tớ bây giờ mỏi tay rồi. Tớ viết tạm mấy dòng này thôi vì đã bẩu là "chuyện có thể dài mãi mãi..." mà. Các bạn có để ý cái bốt trước của tớ không? Có ảnh minh hoạ đấy! Tít thì là 1 câu trong truyện của Nguyễn Huy Thiệp này, nội dung thì về văn hoá làng Việt cổ của mấy bác học phiệt này. Ảnh thì chụp 4 bạn vừa đi thăm quan làng đi về lúc buổi chiều ra ô tô này. 2 bạn đi trước thì trẻ trung phơi phới, nhanh nhẹn này. Về mà. 2 bạn Tây già đi sau thì không vội lắm này. Đường thì thẳng tắp, cắt xéo ảnh ra. Ảnh thì nhoè nhoẹt ảm đạm nhá. Tớ có cố ý không. Không. Tại cái máy ảnh thôi. Đố các bạn này-Tại sao người hiện đại bây giờ thích chụp ảnh thế :)
Cái truyện của NHT cái câu đấy của 1 anh giai thành phố về quê làm giáo làng, sau chết vì bị trâu húc lúc cứu bọn trẻ con. Có bố có mẹ đàng hoàng nhưng không ai biết. Một mực "Tôi sinh ở nông thôn. Bố mẹ tôi là nông dân...". NHT còn có truyện "Con gái thuỷ thần" nữa đấy. Sau này tớ đọc Nguyễn Ngọc Thuần cũng có truyện gì "Đi về phía biển" hay sao ấy. Hệt....
Nào nào, các bạn đã bị lừa vào mê lộ của biểu hiện chưa? Ai muốn tham khảo thêm thì đọc ở đây này:
http://blog.360.yahoo.com/blog-ee_HcJoleqkCbGhJZiZFDw--?cq=1
Nhưng mà đừng vội kẻo nghẹn. Bạn nào cảm được bố cục sẽ thích. Tớ giờ học tủ, đang thiên về nhịp điệu. Khởi đầu là nhịp điệu. Nhớ nhá-Chân Thiện Mĩ là của Plato. Không giống quê mình đâu. Quê mình nghèo, hay ăn độn nên nôm na bẩu nhau là "Chân lý phải dễ chịu. Khoai ngon thì không hà". Tập trung vào ăn đi, dễ nghẹn lắm. Khoai không có bị hà đâu :)
-----------------
Lại nói chuyện bác Bùi Báng Giùi Giúi Bàng tý này. Có lần tớ thấy các bạn văn các bạn miệt bác bảo ai đời lại làm thơ "Cô Kim Cương hãy đi tiểu trên nấm mồ tại hạ...bala...bala...". Điên hết biết. Cũng chẳng biết tại sao Đười Ươi Trung Niên Thi Sỹ lại bảo 2 câu:
"Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh..."
Lại bao quát hết nhân sinh càn khôn thiên địa nữa. Truyện kể mỗi về cái cô gì tên Kiều ăn mặn đái khai đi chơi hội lại pipi lung tung. Ai đời vừa ngồi xuống đứng lên đã "Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh" rồi.
Tớ ngày xưa có bận làm thầy mo đi giải mộng mị cho thiên hạ đấy. Bạn nào thích nghiên cứu các hiện tượng dị thường của chính mình, thích tư duy theo kiểu đồng dao-liên tưởng tượng trưng ấy mà-thì vào đây xem nhé!
http://www.langven.com/forum/index.php?showtopic=3651&st=90&p=87542&#entry87542
Tẩu hoả nhập ma tớ không chịu trách nhiệm. Phép hết linh rồi. Hôm trước thi lặn với một bạn, ù tai chảy máu mũi. Mất lộc rùi.
-------------------
À, mấy hôm trước tý toáy thế nào làm mấy bài cũ bị lỗi không đọc được ở hai lai pót. Các bạn tìm theo tag nhé. Tớ chỉ muốn lôi cái này lên thôi :)
"Đọc cái này kỹ nhé"
http://blog.360.yahoo.com/blog-FQJQjc00dqe5CQBraIUtT9L8HjLipA--?cq=1&tag=la_m%C3%AAme
Muốn biết chuyện sẽ dài đến bao giờ...xem hồi sau nào đó sẽ rõ :)
Chuyện có thể dài mãi mãi...
:)
Ha ha... Lan man quá trời luôn! :)
Trả lờiXóaĐọc hai lần "mê lộ của biểu hiện" xong, chưa biết túm lấy cái gì để comment, Bùi hay trời hay cỏ hay cái tình bạn nhạt như nước lã đứng ngó trời xanh hay dị thường chính mình cùng liên tưởng tượng trưng hay...
Thôi, nói cái này vậy, hồi lâu rồi vào làng thấy có cái nick Hạo Nhiên, vác sách ra tra thì là:
(Chí khí) ngay thẳng, khảng khái.
Trả lờiXóaMình lẩm bẩm trong dạ: "cụ" này chắc bật ra câu nào như tiếng sấm câu ấy ;)
Mình mới lặng yên nghe sấm. Hóa ra là rủ rỉ rù rì liên tu bất tận như lạc vào rừng rậm như đứng giữa trùng khơi... Thôi, thế là mình cứ phải vừa đọc vừa lựa tay túm túm xung quanh xem có những cái mấu nào để còn chốt lại "vấn đề" không có đọc xong quên tiệt nó mất...;)
Trả lờiXóaNói đùa vậy thôi, "Thuận theo 1 tính nhạy cảm tràn trề" quấn len lớp lang rất có duyên đấy. Cái tên này quả là phù hợp. ;)
Trả lờiXóa"Tại sao người hiện đại bây giờ thích chụp ảnh thế"
Trả lời đầy đủ câu này cũng khó nhỉ, có khi phải viện đến Being and Time của bác Heidegger mất, ;)
:)
Trả lờiXóaChị tra ra cái nghĩa đấy là đúng cái nghĩa ban đầu lúc đặt nick em biết đấy. Nhưng em không dùng nick như một symbole đâu :) Đấy là một câu chuyện, có khi là dài mãi...:D
Trả lờiXóaSau này em biết thêm ý nghĩa triết học của nó trong tư tưởng Mạnh Tử: 1 tính nhậy cảm tràn trề...bala..bala...
Thực ra nên ghép cả tên em vào nữa thì gần giống chủ định. Tên em có 1 nghĩa là "Thuận theo" :(
"chưa biết túm lấy cái gì để comment"
Trả lờiXóaChỉ là một cuộn len thôi. Chị túm lấy cái mấu này cho em:
- Đố các bạn này-Tại sao người hiện đại bây giờ thích chụp ảnh thế :)