Nhưng sao cuộc đời lại bất công với Ninh Trung Tắc khảng khái cứng cỏi đến thế? Con gái bà chết còn có chút nguyện ý nhưng nữ hiệp thì thực không cam lòng sống! Không thể, không còn biết bấu víu vào điều gì. Có phải vì cứng cỏi quá thì tất gãy nát? Còn có phải tại vì nhân gian cứ hằng bám víu vào ảo tưởng vĩnh cửu "ở hiền gặp lành, người tốt cũng mạnh, ta thắng địch thua..." nên mới thấy thương cảm đến vậy?
Có phải vì
"Cuộc đời chỉ là một bóng ma mơ hồ, với những thằng hề lơ láo múa rối loăng quăng một giờ ngắn ngủi rồi vĩnh viễn đi vào trong vắng lặng; đời là một câu chuyện oái oăm được kể lại bởi một thằng ngu loạn trí, câu chuyện tràn đầy loạn cuồng dơ bẩn, ồn ào hò hét tuênh toang hoàn toàn vô nghĩa."
(Bùi Giáng-Shakespeare)
Chư vị bạn hữu, mình đã vui sướng nhận và đọc tin của các bạn. Nhưng xin viện Vương Ma Cật để khất các bạn những trao đổi đầu xuân vào entry sau nhé :)
Quân tự cố hương lai
Ưng tri cố hương sự
Lai nhật ỷ song tiền
Hàn mai trước hoa vị.
Người từ quê cũ đến
Hẳn biết những chuyện ở quê nhà
Ngày đi qua trước cửa buồng thêu
Có thấy hàn mai nở hoa không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét