"Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay"-Hôm nay thì cứ gọi là...
----------------------------------
...Nói chuyện Bắc Ninh, nhớ có lần tôi cùng với cậu bạn rủ nhau phóng xe sang đấy chơi lang thang, cũng lâu rồi và không nhân dịp gì cả. Lúc đầu lang thang sang làng Lim rồi tạt ngang tạt ngửa, không còn nhớ đoạn nào. Tự nhiên có một quãng đường đồng rồi có hai lối rẽ: một đàng sang chùa, một đàng sang đền. Ngẫu nhiên hôm ấy bên chùa đang có lễ rước tượng Phật do cúng tiến vào chùa, bên đền có lễ tế gì đấy. Chúng tôi chọn rẽ sang đền. Ở đấy chủ yếu là các bà già và trẻ con. Thấy mình có bảng vẽ, bọn trẻ lân la lại nói chuyện...Có đứa hỏi "Chú là sinh viên à? Chú có biết thằng Bình không?" Ngớ người. "Biết, biết chứ. Nó học với chú đấy..." (Bịa). "Bình râu chứ gì?" (lớp có thằng Bình râu thật). "Vầng. Nó là cháu cháu đấy!" Choáng. Thằng cu khoảng 5-6 tuổi. Đến phần chia lộc, chúng tôi cũng được mấy miếng bánh đúc, mấy quả roi..Hôm ấy trời khô ráo, hình như cũng đợt cuối xuân đầu hạ, một ngày bình thường, một cơn hứng chí...Ngẫu nhiên và nhẹ nhàng như vậy..hay nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét