Thôi cuối năm rồi, viết vài điều lăng nhăng cho nó đầy kín một năm. Cứ lôi mấy điều cũ rích ra thì thật không phải với những người quen. Mà giải thích này nọ thì lại dài dòng quá đỗi. Mục đích là gì chứ?
Năm nào cuối năm cũng có đợt đi xem hoa trên đường đê Nhật Tân. "Cánh đồng hoa đào". Tiếng Việt hiện đại còn mang nhiều dấu vết ảnh hưởng của thời 1000 năm Bắc thuộc lắm. Cả trong tiềm thức nữa. Từ một ngữ hệ xa lạ nó đã biến đổi theo xu hướng âm tiết hoá và thanh điệu hoá. Những âm Hán-Việt ngày nay là theo cách phiên âm từ thời Đường! Gần một nghìn rưởi năm sau thì ngay đến người TQ hiện đại cũng không còn nói giống như những Đường nhân xưa kia nữa. Thơ Đường phải ngâm bằng phiên âm Hán Việt mới hay, hay hơn cả tiếng Tàu-đâu đó trên mạng viết vậy. Khỏi nói điều gì đã đưa đến hệ quả là cứ âm Hán Việt hay một nhịp điệu bằng trắc như vậy là làm cho khối người Việt nhoà mắt đi mà mơ mộng, xao xác ngâm ngợi. Cần quái gì ngữ nghĩa. Một điều mê mụ mãi hay bởi gạn lại trong hồn người Việt là một tâm hồn thơ ca đã thành bản tính? Cái tựa đề của mình là một trò chơi với âm điệu như vậy đấy. Từ lâu rồi cứ định viết một điều gì để làm rõ cái công án kỳ khôi "giấc mộng hoa vàng" mà cứ lần khân mãi. Hôm qua đi miên man trong hoa đào cuối năm với gió bờ đê, lẩn thẩn chọn ra cái tít "mơ hoa trên cõi tạm" để làm cớ phát khởi.
Phải ăn ngay nói thẳng đôi điều dẫn truyện không lại lạc lối mặc dầu mình vốn muốn dành điều này để viết về blog và forum nốt câu chuyện dang dở hồi giữa năm với X. Tệ nhất là nửa vời và làm hàng (@Linh's blog-Agent Smith). Phải đi hết con đường. Con đường nào-con đường ngã ba ngã bảy. Đấy mới là chỗ vi tế của lòng người và nỗi đời X ạ. Người ta phải vượt qua một con đường duy nhất bằng một tinh thần tinh tấn quyết liệt khôn cùng, khắc nghiệt lạnh lùng với chính mình nhưng phải chống bằng cây gậy khắc khoải khôn nguôi của sự ra đi để trở về, của muôn sự trở về một, của mâu thuẫn phủ định lại phủ định ngã ba ngã bảy. Mà đôi khi chỉ rốt cùng là tóc bạc da mồi cười nhẹ giữa chiều hôm. "Nhân duyên" là hai chữ kỳ lạ. Người có đó thì thiếu đây. Có đây đành xa đó. Nói chẳng phải để bỏ qua mà để vượt quá. Mình cũng định lôi bài đồng dao của tuổi 20 ra hoạ với chị HY nhưng độ rày tản mạn vu vơ quá nên sợ thiếu tinh thành đành thôi. Tạm đấy.
Dậm chân mà hát
nghiêng mắt xoè tay
ai mơ hoa đấy
trong chiều mang mang
nheo nheo khoé mắt
mai là ngày xưa...
.....
Vỗ tay reo
Tiếng vang vang
Bên trời dội mãi
hò ơ
hò ơ rắc nắng
rây vàng, loang xanh
hò ơ thả gió
cho ngày bình yên.
Vỗ tay reo
Tiếng vang vang...
Nhưng sống là sống với: sống_ở_đời. Làm sao có thể tự biến mình thành thứ tâm thần phân liệt, tự mình chia cắt với chính mình được? Về nghe trẻ hát đồng dao. Thực ra là một xu hướng nội tâm quay về một phương thức cảm nhận nguyên thuỷ về thế giới đầy những liên tưởng tượng trưng. Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ mà không sợ bi vấp ngã. Cũng là một kiểu kiếm hiệp hào tình mà thôi. Hệ quả là sự chia cắt với cuộc sống thực. Nét không phải là ảo - ảo chăng là ảo tưởng của mỗi người vượt quá những mối liên hệ.
- (Coppy từ HY'sblog)
- Đồng dao
-
Sang đọc Đồng dao ở blog Linh thấy buồn quá, buồn mờ cả mắt, về viết Dào đông đọc cho đỡ buồn...
1.
Đi đâu người ơi
Mắt buồn như khói
Tóc bồng như mây
Núi cao sông cạn
Gió dứt từng hồi
Đò chao tiếng gọi
Não nề đơn côi...
Em rơi tình cũ
Đánh dấu mạn thuyền
Anh mơ yên ngựa
Ngóng buồm xa khơi
Anh đi đường ấy
Em đi đường này
Đất trời rộng rãi
Như lòng bàn tay
Ngã bảy ngã ba
Già trẻ khỏe phiền
Có duyên thì tụ
Như sấm như sét
Như hét như gầm
Như sen trong đầm
Như thông trên núi...
Núi lở thông tàn
Đầm khan sen tán
Ngẩn ngơ hài hán
Trễ nải binh đao
Yên ả thét gào
Đường nào đường nấy
Mênh mang lau sậy
Vẫn lòng bàn tay
Thăm thẳm đêm ngày
Nhật tàn nguyệt tận
Đi đâu đi đâu...
Đi đâu đi đâu...
1-2-2007
HY
Huyên thuyên một tí, mượn ý Hạo Nhiên: "mơ hoa cõi tạm", "vỗ tay reo tiếng", "trong chiều mang mang"... ;)
Trả lờiXóaEm chỉ có ý mà chị thì có cả một bài thơ :-D
Trả lờiXóaĐồng dao
Trả lờiXóa2.
Thoang thoảng hoa ngâu
Thì thõa hoa nhài
Hoa cau thì trắng
Hoa cải thì vàng
Ngủ quên cõi tạm
Mơ màng gót hoa
Cầu này em qua
Sông kia anh đợi
Em đi vời vợi
Hai chữ hiền thê
Anh nuốt câu thề
Trượng phu bỏ ngỏ
Hoa chuối thì đỏ
Bờ cỏ thì xanh
Châu chấu yên lành
Cào cào tung tóe
Cuốc kêu như xé
Bìm bịp dỗ dành
Cay nóng hoa hành
Hoa mơ chua chát
Đêm trăng bát ngát
Len lỏi dạ hương
Gần gụi đêm trường
Tình dài duyên rộng
Vỗ tay tỉnh mộng
Giữa chiều mang mang...
13-2-2007
HY