Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Xin chào nhau giữa con đường

Tết Dương lịch năm 2000, mọi người vui vẻ đón Thiên niên kỷ mới (ừ cứ coi đấy mới là TNK mới đấy có sao), mình hồi đó nghĩ ngược, cho rằng thời gian ngày tháng do con người bịa đặt ra chứ trời đất cứ quay, làm gì có ngày tháng; bèn bỏ đi chơi. Nói cho văn vẻ là "bỏ lên núi" hay "lên non tìm động hoa vàng ngủ say". Giờ nghĩ lại thấy vẫn vậy, chỉ là cái tìm cách khác mọi người theo 1 lối giống nhau mà thôi. Như ngày hôm nay chẳng hạn, lòng thấy nao nao trống trải nhưng vẫn muốn nói viết điều gì đó ngược lại cái thói quen tổng kết năm tháng. Ví dụ như nói về kế hoạch cho ngày mai chẳng hạn. Nhưng mà thôi.


Muốn tìm bài hát của TCS có câu "thôi ta còn bạn bè" mà không hiểu sao trang nhacso của FPT mình không nghe được nên cũng thôi. Tính viết vài dòng với những bạn bè online nhưng mãi không gạch ra được những ý nghĩ luẩn quẩn. Cũng thôi. Giữ liên lạc là được rồi các bạn nhở :)


Bác Timo có nói đến cái
Sóng trào trong cuộc đời, trước mình cũng nghĩ là như vậy nhưng sau này nhìn lại mình cho rằng bản thân những gì đã xảy ra với mình cũng chả có gì đặc biệt so với người khác. Cái làm cho mình có cảm giác đặc biệt về ý vị của cuộc sống từ những gì đã sống trải chính là nhờ vào cái ý thức tự quán sát bản thân cùng với cái khát vọng siêu việt lên chính mình mà ra. Và từ đó mình xoay chuyển cái nhìn sang hướng đó-chăm chú vào đó, không nghĩ tới ngoại cảnh nữa.


Bạn Dieu từng nhận xét rất hay rằng những bức hình của mình nhiều khi nhạt nhoà như ký ức. Đúng là như vậy đấy bạn ạ. Mình vẫn nghĩ, ký ức không kể lại bằng hình được. Một bức ảnh đẹp cho dù thuần tuý là kỹ thuật thì tự thân nó vẫn có 1 đời sống riêng-không sao và không bao giờ có thể là CÁI ĐÃ TRẢI QUA ĐƯỢC.


Thôi chúc Tết mọi người, nhất là các bạn ăn Tết xa nhà lấy Tết thiên hạ làm của mình. Năm mới chúc các bạn sức khoẻ. Mọi năm tầm này mình hay lang thang xem hoa trên đê Yên Phụ, bây giờ cũng thành có phần xa xỉ rồi. Nhớ lại mấy dòng này mình viết hồi năm ngoái:




Dậm chân mà hát


Nghiêng mắt xoè tay

Ai mơ hoa đấy

Trong chiều mang mang...




Bạn May hỏi tại sao lại có kiểu "dậm chân mà hát", bạn đừng cười :) đấy là cái lối hát cổ của người xưa khi tiễn bạn lên đường chiều cuối năm trong Đường thi Tống từ ấy mà.


Đêm 30 năm đó, cuộn chăn ngồi thu lu trong 1 vách đá, thắp ngọn nến, đọc tản văn về "Hải triều âm" của Băng Sơn trong 1 tờ tạp chí cũ, nghe tiếng đài bán dẫn kể chuyện nhân gian thị thành, mình đã thấy ý vị ghê gớm. Mình nhớ những lần lang thang đêm sáng trăng trên núi. Một đoàn người. Trong sương bạc và giá lạnh.

Dòng sông trắng và bờ sông cũng trắng
Một vệt người
vô vọng
ngó thời gian.
Và họ chết.
Không còn lạnh nữa.




Lửa bồi hồi trong tim nến
Đêm nghẹn lời nhắc lại một ngày xưa
Rất mơ hồ tôi bắt gặp tứ thơ
Câu chuyện cũ tưởng như không hẳn thế
Tự luân hồi ta đã hẹn mai sau
Em sẽ khóc và sương và giá lạnh
Tôi sẽ đàn và lại hát vu vơ
Bài thơ buồn sẽ tan loãng theo sương
Trăng nhắc nhở bằng màu trăng dịu mát
Tôi tự buồn rồi tôi sẽ tự vui

Ừ -thì sương thì trăng thì chiều hôm nắng nhạt
Ừ -loang chiều là một mái chèo xuôi
Ừ -kỷ niệm, ngày xưa là kỷ niệm

Bây giờ, em nhớ ngày xưa
Bây giờ, tôi nhớ ngày xưa

Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Vịn câu thơ





Bây giờ thì mắt hấp háy rồi. Chỉ mong đừng có ngày lại đổ đốn quay ra cười nhạo ngày xưa mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét