Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2008

Chuyện langven




Cái này coppy từ trên langven forum. Ngày xưa tình cờ đọc thấy thích mà tham gia rồi đâm ra nghiện ngập nét niếc :D

Đoạn sau có mấy ý của bác Phó Thường Nhân về văn chương cũng hay. Chuyện này cũng là của bác Phó. Hôm nay buồn tình pót chơi cho các bạn chưa biết đọc. Link ở đây:

http://www.langven.com/forum/index.php?showtopic=1852&view=findpost&p=32000

Link về văn chương:

http://www.langven.com/forum/index.php?showtopic=1852&view=findpost&p=32044

................

Tổng Vân Phong, huyện Thạch Thất, Bắc Thái có chùa Thất Lục nổi tiếng. Sư cụ chùa này, nổi tiếng gần xa. Truyền rằng, đêm trăng thanh vắng, cụ đang ngồi đọc kinh trong vường chùa thì được Trời sai Đế Thích xuống rạch bụng rửa ruột, lại nhét hạt trân châu vào nên mới sáng dạ thế. Từ đấy đọc đâu nhớ đấy, bói toán như thần. Mọi người đều trọng.

I
Cụ vốn là người làng, tên tục là Chít. Thủa xưa, lúc còn nhỏ hay đầu têu đám trẻ nhỏ đánh khăng đánh đáo đầu làng. Một hôm có sư, tự là Nhất Hạnh vân du qua. Nhất Hạnh vốn tu từ lâu, nhưng càng tu càng mù mịt, không ngộ được đạo nên phẫn chí, bỏ chùa đi vân du thế gian. Tình cờ mà qua làng. Đang lúc mệt mỏi, Sư nhìn thấy có một đám trẻ con đang xúm xít, nên cũng tò mò nghé mắt vào xem. Lại gần thì hóa ra có quả bóng rơi xuống cái hố. Hố sâu, không với tay được. Lũ trẻ xôn xao, nhưng đều thuộc loại nói nhiều làm ít. Chỉ thấy có một thằng bé, người nhỏ quắt, tóc cháy nắng hì hụi lấy lá chuối quấn lại làm túi rồi hì hui đi đổ nước vào hố. Bóng nổi lên, lấy ra được. Sư bất giác than "Cuộc đời trôi nổi, đạo như nước, đời như bóng. Đạo đời đun đẩy nhau, chẳng cái nào thiếu được cái nào". Nói thế rồi ngộ. Mừng lắm. Lạy nghĩ trời cho duyên mình gặp thằng bé. Nên có ý độ nó làm sư. Liền lân la làm quen rồi theo nó về nhà. Sư chẳng phải nói nhiều. Nhà đứa bé có tới 10 miệng ăn, nheo nhóc. Khi sư nói ý định của mình cho bố mẹ nó, cả hai đều mừng, vì thoát được một miệng ăn. Thế là Chít khăn gói quả mướp theo Thầy Nhất Hạnh về Hà nội, tu ở chùa Quan Âm.

II
Thấm thuắt đã hơn cả chục năm. Tiểu Chít lúc này thông thạo cách cúng bái lắm, chỉ phải tội đọc đâu quên đấy, không nhớ được một dòng kinh nào, làm cho Thầy Nhất Hạnh rất buồn. Ngược lại việc đời, tiểu Chít lại rất nhanh nhẹn. Thấy vậy, Nhất Hạnh mới nghĩ rằng "Có lẽ Thầy nào trò ấy, phải đi vào đời mới tìm được đạo". Nghĩ rồi liên khuyến khích tiểu Chít làm kế khất thực, ngày ngày lang thang xin ăn ở trong 36 phố phường. Chít vốn khéo nói, nên của cúng mang về chùa ăn không hết. Nhưng ngộ đạo thì vẫn tịnh không.

III
Một hôm lúc lang thang vào Văn miếu, thấy trước Khuê văn Các có một đám du lịch Ba lô đang xúm xít xem cái gì đó. Tây trắng, mắt xanh tóc vàng. Trời nóng, cô nào cô ấy đều mặc mini quần sóc, để hở những cặp đùi trắng nõn, mũm mĩm như ngà voi. Nhìn thích mắt. Chít cũng lân la lại gần. Thấy giữa đám đông là một họa sĩ, tay vẽ mồm thao thao giảng bằng tiếng phú lang xa (tiếng Pháp). Trên thấy đề biển "Đệ Nhất thủ khoa đại học mỹ thuật Đông dương. Danh Họa Ưu Ưu". Tò mò, Chít cũng đứng lại xem. Thấy Ưu Ưu, lấy ra một tờ giấy trắng, khổ to đến thước rưỡi, cỡ bằng nửa cái chiếu hoa. Rồi hết sức sơn phết lên trên. Xanh xanh, đỏ đỏ. Trông xa thì giống như một gói mì Vi phong. Rối tung rối mù. Lại thấy Ưu Ưu đề tựa ở dưới "Khuê văn Các", rồi quay ra nói gì đó với thằng Tây đứng xem bên cạnh. Vẫn bằng tiếng Pháp. Thằng đó gật gù trả lời "Phai, Ve ri phai" (fine, very fine), rồi móc túi rút ra 2000$ đưa cho Ưu Ưu để lấy tấm tranh, nét mặt lạnh như tiền. Chít đợi lúc vãn người, mới rụt rè hỏi Ưu Ưu "Chẳng hay cái tranh lúc nẫy là bác vẽ Khuê Văn Các". Trả lời "Đúng vậy". Chít băn khuăn "Nhưng thấy không giống". Ưu Ưu cười phá lên "Đạo khả đạo phi thương đạo. Người vẽ phải thể hiện được cái thần, thể hiện được cái không hình không dáng thì mới là họa sĩ chứ. Bây giờ mà còn vẽ minh họa thì vứt" Lại thấy Ưu Ưu rút ra 5 mảnh giấy khổ vừa. Mỗi mảnh tô một mầu. Cái mầu đen, cái mầu đỏ, mầu vàng. Rồi đề ở dưới "Ngũ Hành". Nét mực chưa ráo, đã thấy một cô Tây, ngón tay mũm mĩm như búp sen, rút ngay ra 5000$ trả để lấy. Không những thế, lại còn thơm vào má Ưu Ưu mỗi bên hai cái, rồi nói "Sa luy" (salut) rồi bỏ đi. Chít bị choáng thực sự. Thầm nghĩ "Cái gì nói được tả được thì không phải là đạo nữa, sao ta lại phải chìm đắm trong kinh Phật như vậy. Đúng là ta có mắt như mù". Nghĩ rồi rảo bước về chùa.

IV
Tối hôm đó, tiểu Chít lên giường đắp chăn từ sớm. Bỏ không theo thời khóa, không tụng kinh gõ mõ. Sư Nhất Hạnh rất lo lắng. Nghĩ thầm "Thằng này lớn, hay dục tình phát, hôm nay đi vào phố lại gặp một con cáp ve nào nó chài rồi. Nếu thật là vậy thì đúng là ta không có đức". Nghĩ vậy rồi lựa lời do xét. Tiểu Chít cứ sự thật mà kể. Nghe xong Nhất Hạnh trầm ngâm nói "Con ơi, Họa là một nghề, không phải là đạo. Là Nghề thì người có người không. Còn Đạo thì ở đâu cũng có, ai cũng có. Làm sao mà lừa được người ta". Lại nghĩ. Hà nội là xứ phồn hoa, tinh tế. Dân gian tinh quái, đời nhiều cạm bẫy. Người Hà nội lại là kẻ lắm chữ, thích lý sự, khó bắt bẻ được. Liền hối giục Chít vân du vào Nam. Trong đó, Phật giáo phát triển. Con người tính tình thực tế, đấy mới thực là đất Phật. Khí hậu lại nóng, có thể ngồi thiền quanh năm ngoài trời đều được. Tiện lợi nhiều bề. Nói rồi liền giục Chít đi ngay. Thầy trò chia tay nhau, rơm rớm nước mắt.

V
Chít vào đến Sài gòn, nhân lúc lang thang qua quán bia đầu đường xin cốc nước lã thấy một người khôi ngô phong nhã đang ngồi uống pép xi. Người đó mặc áo trắng cộc tay, là phẳng phiu. Tóc cắt ngắn. Xung quanh đó, cả một đám phu xe xích lô chờ khách, đang "dzô 100%". Tay ai cũng 2 cốc bia, cầm lăm lăm như Chu Nhuận Phát đấu súng. Mặt ai đấy cũng đỏ gay gắt, mắt lờ đờ hơi men. Thật là đối nghich với vẻ ung dung của người nọ, liền lân la làm quen. Biết người đó tên là Root. Root hỏi "Bác vào đây làm gì ?". Trả lời " Tôi thấy Sài gòn là đất đạo nên vào học hỏi". Root cười lớn "Nhà tôi ở cạnh chùa Vĩnh Nghiêm, ngày mồng một ta rồi ngày rầm đến khổ với nó. Người ta cứ bắc loa phóng thanh đọc kinh oang oang ngoài đường không ngủ được. Tôi chẳng biết đạo là gì, chỉ biết có compaq và babyqueen". Lại hỏi "Compaq là gì ?" Trả lời "Đấy là mác máy tính Mỹ. Trong này người ta chỉ chuộng đồ Mỹ chứ không chuộng đồ Tầu". Lại hỏi "thế còn BabyQueen". Trả lời "Đất Sài gòn theo Âu Mỹ, cấm ngặt hỏi chuyện đời tư". Root nói với Sư "Hay Bác bỏ nghề tu theo nghề buôn đồ điện tử với tôi. Bác vốn quen biết trong giới thiền môn, đây là thị trường vẫn còn để ngỏ. Có thể làm giầu được đấy. Tôi sẽ làm đại lý bán Compaq cho bác". Chít hỏi "Dùng Compaq dễ không ?" Root trả lời "Không dễ lắm, vì nó hay dễ tự ái, tính tình bất thường, nhiều khi chết đứng. Bác tu không biết, chứ nhiều khi máycũng như người". Lại hỏi "Thế thì phải chữa như thế nào". Trả lời "Máy có 3 cái huyệt, hai cái ở trên, một cái ở dưới. Tiếng Mỹ họ gọi là Alt, Ctrl rồi Supp. Cứ vừa bấm vừa day cùng một lúc thì tự khắc nó sẽ khỏi". Chít nghĩ thầm "Ta vốn dốc lòng theo đạo. Không tìm được đạo không về. Nếu máy cũng đỏng đảnh như người, thì chi bằng tìm người ân ái cho xong, cần gì đến máy. Dù có là compaq, hay đồ Mỹ đi nữa". Nghĩ rồi liền từ chối. Root cũng không nài ép, chỉ khuyên là nên xuống Cần Thơ. Ở đó có cả người Việt lẫn người Khơ Me. Mà người Khơ Me sùng đạo lắm, có thể giúp đỡ được.

VI
Chít xuống tới Cần Thơ thì trời đã tối. Liền vào quán trọ đầu bến sông ngủ. Đêm tối, sóng vỗ ỳ ọap, ếch nhái kêu ong ong cả đêm khiến Chít không ngủ được. Đến gần sáng mới chợp mắt được một tí. Trong cơn mơ tư nhiên thấy một chân nhân, đầu quấn khăn nhiễu đỏ. Quần trắng, thắt lưng mầu lục, mắt trợn ngược, ngồi trong đám mây ngũ sắc vù vù bay tới. Người đó nói " Ta là Quý Zen, thông điệp viên của Đế Thích cảm người dốc lòng tìm đạo nên tới giúp đỡ đây. Hãy nói ngay Phật là gì ? Pháp là gì ? rồi ta gỡ rối cho" Chít bối rối "Bạch thầy .." Chưa kịp nói dứt lời lại bị hỏi dồn "Thế ngươi hiểu Bạch thầy là gì". Chít toát mồ hôi hột, nói không ra lời, ú ớ. Quý Zen cười thông cảm " Đế Thích cho ta xuống nói với ngươi là nguyện vọng của ngươi sẽ được toại nguyện. Người sẽ được ngộ. Chỉ nên nhớ, không được vỗ tay bằng một bàn tay thôi". Nói rồi biến mất. Chít giật mình tỉnh dậy, thấy trời đã gần sáng. Trong bụng hồ nghi không biết nên hiểu thế nào.


VII
Trong lúc ngồi ăn hột vịt luộc điểm tâm. Chợt thấy một cô gái, vóc người mảnh mai, nhưng cân đối. Người đẹp như người mẫu, tóc đen nháy. Nhưng nét mặt buồn rười rượi. Người đẹp ngồi xuống đối diện với Chít, thờ ơ goi bát bún ốc. Chít thấy trong lòng rạo rực. Không thể không bắt chuyện. Cô gái tên là iltdna, đang tương tư. Kể rằng "lạ quá, đời Em đã yêu không biết bao nhiêu Anh, được tình, thất tình không biết bao nhiêu lần mà sao lần này lạ qúa. Ăn không ngon, ngủ không yên. Thầy có cách gì giúp E khỏi cảnh khổ được không ?". Chít giơ tay lên định đưa vào dưới lưng cô gái, nhưng chợt nhớ tới lời chân nhân nên dừng lại buồn bã nói " Thế cái tương tư ở đâu mang ra đây cho ta coi". Cô gái giật mình "Bạch thầy, con hiểu rồi. Vậy là tự con làm khổ con. Chẳng ai biết cho cả. Tương tư là khổ, khổ là không. Đa tạ thày". Nói rồi đứng lên tươi tỉnh ra đi. Chít tiếc rẻ, nhìn quanh thấy hòn sỏi, không cầm được bực tức ném vèo nó ra sông. Thốt nhiên nghe thấy "cạch" một cái ở dưới chân. Nhìn xuống thì lạ quá, hòn sỏi được ném đi đã quay trở lại, như cái bum mê răng của thổ dân châu Úc. Chít chợt giật mình "Ta thế mà không bình tâm được như hòn sỏi này". Nói thế rồi ngộ.

VIII
Từ đó Chít tấn tới, học đâu nhớ đấy. Bất cứ việc gì dù bói toán, đoán mộng, tử vi đều tinh thông cả. Tiếng tăm nổi như cồn khắp vùng lục tỉnh. Tiền cúng lễ của đệ tử mỗi ngày cả ngàn đô la. Đệ tử có hàng vạn.

Đi đâu cũng dùng xe Mẹc xê đét. Rồi một hôm, tự nhiên nhớ nhà, nhớ thầy Nhất Hạnh, liền rảo bước về quê. Thầy Nhất Hạnh đã mất. Chít mang tiền cúng dường về xây chùa Thất lục ở làng, và không đi đâu nữa. Dân làng thường kể, trong Am của Chít bao giờ cũng có một đống sỏi. Tối nào thầy cũng ra ném sỏi ở sau vườn nhà . Nhưng ném mãi không bao giờ hết. Hòn sỏi bao giờ cũng quay trở lại...

HẾT.

3 nhận xét:

  1. Mình đọc mà cũng mê mẩn đi, ngôn ngữ hay là ở chỗ đấy.

    Trả lờiXóa
  2. Thực ra thú vị nhất là ở chỗ bác Phó khéo sử dụng những tình tiết, tính cách của các thành viên khác trong diễn đàn và đùa vui 1 cách vừa phải :D

    Trả lờiXóa
  3. Cái này gọi là kim cổ giao duyên, vừa có lời lẽ của truyện chưởng bộ hồi đọc trộm trong chăn, vừa có compaq, cáp ve của thuở đang nhớn. Đạo là đời, đời là đạo, lạo xạo đun nhau!

    Trả lờiXóa