Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2007

Tinh tấn!




Ảnh: worldpressassociation.net

Đọc cái này trên
blog của chị 2 4 6:

http://blog.360.yahoo.com/blog-m0LmB3M1dKeAEtJqhfUj?p=548

tự nhiên mình nhớ đến một đoạn trong "Trí nhớ suy tàn" của Nguyễn Bình Phương:


"Một hàng rào găng xén phẳng men theo hè phố, vắt hờ hững trên đó một miếng giẻ lau màu cháo lòng. Ai đó vô danh vẫn ngồi hàng giờ với chiếc tủ kính nhỏ đựng thuốc lá, diêm và dăm ba gói kẹo màu sặc sỡ. Ô kính tủ in bóng người xe qua lại, như cái cửa dẫn vào cuộc sống khác run rẩy mờ ảo. Em sẽ phải đều đặn đi qua đó vào các buổi sáng, các buổi chiều. Có biết bao nhiêu những tủ kính khác nữa trên đường mà không được để ý vì Tuấn không dừng lại mua thuốc".


Nhân vật 26 tuổi. Ngày đọc nó mình cũng khoảng đó, thấy đồng cảm. Trong cuộc sống chơi vơi gặp được những điều như vậy thường khiến lòng thoảng ấm lại đôi lúc. Cũng chỉ đôi lúc mà thôi. Cái xao xuyến, cái mang mang sầu vạn cổ này muôn đời như vậy. Kết bè tụ bạ. Bá vai nheo mắt. Nghêu ngao ngẩn ngơ hay chua chát tưng tửng...Thường con người cũng có bấy nhiêu thôi. Có những người không biết tới những điều này nhưng cũng có rất nhiều người biết tới cái tâm thế ấy. Và thường là họ vừa loay hoay với nó và vừa lấy đó làm sang, làm điều...Thường là một cách kín đáo tinh vi chúng ta tự cho mình "ở trên" người khác. Bảo sao tôi thường thân thiện với một vài bạn khác - bởi tôi thấy ở họ sự thành thực và ngơ ngác tha thiết trước cơ sự của đời người. Sợ họ cũng lại lạc vào lối mòn cũ nhảm, trở lên chao chát, tưng tửng, bố đời hay u uẩn oái oăm...Chí Phèo toàn diện, AQ 1 giuộc. Sắm sanh cho mình bao nhiêu là trang sức: anh này bác nọ đại ca kia..sự khác biệt với mọi người, sự lố bịch, sự đạo mạo, sự dấn thân suồng sã, sự bơ thờ duyên dáng...Phá bỏ các rào cản ràng buộc theo quy ước xã hội như thể là đang vượt qua chính mình. Vào chùa gọi Bụt bằng anh. Ai cũng quen, mô cũng biết, chi cũng thấu...Trơ lì trước mọi cơ hội. Hoa ngôn xảo ngữ. Mặc áo Hậu Hiện Đại - thế là xong. Tóm tắt mọi sự vào cái vốc tay "giải trung tâm"...Có 1 giai thoại HHĐ về câu tỏ tình "Tôi yêu em" đâu đó trên mạng mà mình đã đọc được. Đại khái vì ai đó đã nói thế mà em và tôi đều biết thế nên để thoát ra khỏi tình cảnh này tôi sẽ nói tất cả những điều trên...bala...bala...Tầm phào hết sức. Các bạn thường quên: cái cốt yếu là kinh nghiệm toàn thể. Nó bảo chứng cho lời nói đến từ tâm điểm và đi vào tâm điểm. (Xem có 1 đoạn trong mấy entry về EF). Và như vậy "mỗi lần đưa ra 1 lần mới". Quan trọng là tâm thế và sự chú tâm thành thực.



Tôi thích những đoạn văn trên vì nó có nên gợi ra những tình thương, sự ngơ ngác, khiêm tốn và khẩn thiết của tuổi trẻ.



Nhưng có rất ít người chịu suy tư nghiêm cẩn thận trọng để thoát ra khỏi nỗi buồn đẹp kia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét