Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

Ngày này năm xưa




Hihi

P/s: Cập nhật thêm phần minh hoạ của bạn Nguyen Trang, đổi cái ảnh trên cho phù hợp với tinh thần bất uý của nhân vật :D

Khi xưa ta bé có bô
Bây giờ ta lớn tô hô cóc cần
Khi xưa ta bé ngại ngần
Bây giờ ta cứ phong trần giữa sông.

Entry for November 29, 2007




Ảnh từ blog của bác Na Sơn. Rất thích hợp minh hoạ cho những tin đồn râm ran trên báo mạng sáng nay. NETLIFE

Hì hì, viết tí cho nó đỡ vắng vẻ với lại thích cái ảnh chứ tớ không câu pageview đâu :P

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Entry for November 19, 2007

Đi ngủ thôi!


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket" width="300">

Ối giời ôi râu tép nó đâm vào môi tôi....




1.

Bà ngồi bà rung đùi

Ông ngồi ông rung chân
Ba mươi chiến sỹ Hồng quân
Đến đây bóp chân cho bà...

Mấy câu hát xuyên tạc này có từ thời...các chiến sỹ Hồng quân còn bóp chân cho bà. Mình bé tí đã biết mấy bài này rồi. Còn nhiều bài khác như:

Bà bế cháu xuống bếp ăn vụng tép
Ối giời ôi râu tép nó đâm vào môi tôi

:D nhưng chủ đề hôm nay không phải là nói về các bài hát xuyên tạc, mặc dù nó rất đáng được quan tâm. Cũng tựa như các bài hát đồng dao của trẻ con, rõ ràng người ta (ít nhất là ở Việt nam ta) có 1 sự khoái chí ngầm khi sử dụng sự liên tưởng liên thiên tự do tuỳ tiện dựa vào âm điệu và những ý nghĩa trái khoáy như vậy. Tức là dùng phân tâm học mà bàn thì có khối chuyện vui đây. Nhưng phân tâm học hôm nay tự nhiên chú ý vào việc khác: đấy là phân tâm học đang ngồi chờ ngoài hành lang bệnh viện nọ cùng mọi người tự nhiên phân tâm học để ý thấy hầu như tất cả đều đang rung đùi, rung chân. Thế là bật ra câu hỏi "Tại sao chúng ta lại hay rung đùi như vậy". Đầu tiên khảo sát thực tế thì những lúc người ta rung đùi rung chân thường là những lúc kiều như đang sốt ruột, đang vơ vẩn không có việc gì cụ thể để làm. Mình xếp nó cùng rọ với việc nhâm nhi chén nước chè hay là rít điều thuốc-và quả tình căn bản các chú nhà ta cũng thường ngồi kiểu "gà bậu" (thuật ngữ này hình như xuất xứ từ ga Nam Định nổi danh 1 thời) vừa xuýt xoa chén nước chè nóng vừa bập bập điếu thuốc lá và...rung đùi rung chân. Tức là 1 kiểu làm bận tâm trí khi không có gì để bận tâm. Tức là chúng ta không thể ngồi yên thanh thản được, phải nghĩ ra trò này trò kia cho cơ thể bận rộn-1 sự tán tâm vô thức. Tuy nhiên rung đùi rung chân thì nó độc đáo hơn mấy cái kia là nó phổ biến cho đủ mọi giới và tính nhịp điệu cao hơn hẳn. Cứ thử đang rung đùi rung chân tự nhiên nhớ ra xong cố tình rung xem-rung lung tung ngay! Và hễ tâm trí có chuyện để làm thì chân sẽ hết rung. Kết luận: nếu bạn thấy 1 đám đông đang xuýt xoa tán gẫu và rung đùi rung chân tận mạng thì tốt nhất đừng xán vào nếu bạn không muốn làm 1 trong 30 chiến sỹ Hồng quân.


2. Bài này tiếp nối bài "ngơ ngơ" - phen này mình quyết tâm giành danh hiệu "nhà vỉa hè học" hay còn gọi là "ngơ ngơ tiên sinh".


3. Mình có 1 blog chuyên viết những chuyện vui vẻ tào phào thế này. Tớ hứa bạn nào chăm comment cho tớ tớ sẽ bonus mời vào trỏng tán chuyện-đảm bảo khỏi mất tiền mua báo Tuổi Trẻ Cười mà vẫn tăng tuổi thọ như thường :))

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2007

tên đồng tên đất làng xưa




Những cái tên địa danh nói lên được nhiều điều. Các bạn biết được bao nhiêu trong số những danh từ chỉ các loại ruộng lúa sau :)

- Rộc (dộc): ruộng hẹp giữa 2 khu đất cao.
- Hủng: ruộng lúa hẹp và sâu.
- Giếng: ruộng rất sâu
- Vực: ruộng sâu nằm cạnh bờ vực (vực này không phải vực thẳm đâu nhá)
- Hóc: ruộng hẹp nằm ở 1 góc hẻo lánh
- Vũng: ruộng ngập nước thường xuyên
- Dệ, bến: ruộng nằm sát sông

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2007

ngơ ngơ

Vỉa hè. Sáng nay đưa mẹ cháu đi ăn sáng rồi ngồi uống cafe vỉa hè. Thần ra 1 lúc thì bố cháu muốn nói, vừa nói vừa nghĩ về cái sự việc tại sao dân ta lại thích ngồi cafe vỉa hè. Bây giờ mẹ con cháu đang ngủ trưa nên bố cháu ghi lại đây.

Tại sao người ta lại thích ngồi ở vỉa hè hơn là vào trong nhà, nhìn chung? Nhớ mấy cậu Lào tâm sự hồi mới sang Vn rất ngạc nhiên khi người Vn ngồi ở vỉa hè nhiều như thế. Châu Âu cũng có cái kiểu này nhưng không giống Vn ta. Bây giờ trước khi suy luận thì đầu tiên phải khảo sát qua hiện trạng đã. Người ta đã ngồi ở vỉa hè như thế nào?

Thường thì người ta nếu đi với bạn sẽ luyên thuyên đủ chuyện, nhưng cộng dồn đại đa số lại thì có vẻ người ta thường...nghệt ra, vô định, mơ màng. Nói chung trông hơi ngố. 1 chú Hàn quốc có thắc mắc "Sao người trẻ Vn rỗi rãi thế, không chịu làm việc gì cả." Ừa, chúng ông có hùng hục cùng cục như chúng mày đâu. Bọn cục thường sến. Thằng ác chính ra là thằng hèn nhát. Đại để theo các nhà phân tâm học thì thế, nhưng không phải chuyện hôm nay.

Người ta nghệt ra được vì người ta cảm thấy yên tâm với môi trường xung quanh. 1 sự an toàn, thoải mái. Không gian trong nhà khép kín quá, định dạng người ta rõ quá nên người ta không thích. Ở vỉa hè họ tìm thấy 1 sự lưỡng lự nước đôi lý tưởng: 1 kiểu không gian mở espace ouvert. Người ta có cái hậu cảnh nền là không gian trong kia để dựa lưng, có vài người đồng cảm làm 1 cộng đồng và người ta nắm trong tầm mắt sự chuyển động của cuộc sống dưới đường. 1 sự cô đơn tương đối: anh vừa vẫn là anh yên ổn, ấm áp như hồi còn là bào thai trong lòng mẹ, anh lại vừa cảm thấy mình vẫn giữ được liên lạc với dòng đời ngoài kia-con người ta sợ nhất là sự lạc lõng, ra ngoài tiến trình, ở bên lề xã hội. Thật hóm hỉnh: anh không muốn ra bên lề xã hội nên anh ghé vào lề đường nhìn xã hội. Đôi khi anh đọc báo.

Câu hỏi tiếp theo sẽ là: vậy tại sao chỉ VN mới có việc này (đấy là giả định thế chứ tớ tin còn vài nước khác cũng thế). Có 2 ý.

Thứ nhất là nó phù hợp với tâm tư văn hoá người việt nông nghiệp ta. Vừa duy trì được cái cảm thức gắn bó với cộng đồng nhỏ, với ngôi nhà vừa giữ được cái đặc tính bán cởi mở của 1 xứ ngã ba đường văn hoá trên bán đảo Đông Dương.

Thứ 2 nó liên quan đến những nguyên do khởi đầu có gắn cụ thể với lịch sử tiến trình đô thị hoá của Hà nội. Khi nào người ta bắt đầu ở vỉa hè? Từ khi có vỉa hè, tức là cùng với sự hình thành và phát triển của khu 36 phố phường. Sự hình thành không gian các căn nhà ống kéo dài đa chức năng: bên ngoài là thương mại, bên trong sản xuất, trong nữa là để ở đã tạo điều kiện hình thành nên chức năng hỗn hợp năng động của không gian đường phố đô thị. Gian bán hàng mặt phố là 1 kiểu không gian bán công cộng: sở hữu tư nhưng chiếm dụng lại do nhiều người khai thác trong ngày. Đồng thời tồn tại quá trình tư dụng hoá không gian công. Cái thói đấy của dân ta thì từ lâu rồi "Thằng Tây nó tiến thì mình lại lùi". Lại nhớ chuyện bà ngoại kể ngày xưa đi thái thịt chia cỗ cho làng ngoài đình, người ta thường dùng 1 cái hũ sành úp ngược để bên cạnh dùng gại dao thái thịt. Thực ra để thỉnh thoảng cho trộm 1 miếng vào trong :)

Thì rồi thằng Tây nó sang thì ta mới có cafe để uống và vỉa hè để dùng. Người Pháp quy hoạch khu phố cổ và tạo quỹ đất để làm vỉa hè. Chứ trước kia chúng ta đi lại nhung nhăng giữa đường chứ thèm vào vỉa hè à? Đường ta rộng thênh thang ta bước. Đường ta ta đi mà. Lúc này thì cái văn hoá giao tiếp cộng đồng đa năng và sôi động trên các tuyến phố đã phát triển lắm rồi. Vỉa hè thành nơi hàng phố giao tiếp với khách và giao tiếp với nhau. Khu 36 phố phường trước đây hình thành trên cơ sở mỗi phường là 1 kiểu làng phát triển 2 bên đường với 2 cái cổng 2 đầu, ngày mở tối đóng. Nên khi các căn nhà ống phát triển và lấp đầy các lô đất thì đường phố là không gian giao tiếp chính.

Cũng lưu lại 1 chuyện khá hay về quản lý ĐT của người Pháp: họ mở đường nhưng không giải toả nhiều. Thay vào đó họ quản lý XD rất chặt, hễ muốn Xd cải tạo thì mời anh tự động lùi lại vài thước. Thế là đường rộng dần ra theo thời gian, thêm vỉa hè mà vẫn nhấp nhô, tự phát sinh động như ngày nào.

Và chúng ta thì mang trong mình 1 nền văn hoá vỉa hè ngơ ngơ :)

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007

Entry for November 01, 2007




1. Y360 dạo này tệ đến mức chán chả buồn dùng. Mày mò thử các mạng xã hội khác thì thấy cái blogspot của gmail hơi tẻ, khó sử dụng. Có vẻ cái my.opera.com thì giống với Y360 hơn. Mà đăng ký cũng rất nhanh, đơn giản.

Hôm trước ngồi kỳ cạch gom mấy bài viết muốn lưu lại từ mấy blog Yahoo về blogspot để đề phòng trục trặc của Y360. Mình thích cái opera nhưng bạn bè chả có ai thì chơi với ai nhể :)

Link blogspot của mình:

http://loanhquanh.blogspot.com/

Nhỡ mấy hôm nữa mash miếc trục trặc các bạn vào đây liên lạc với nhau nhé!



2. Đọc bài thơ này của XQ mà lúc nào tớ cũng nghĩ như là của LQV.


Hoa cúc xanh-Xuân Quỳnh.


Hoa cúc xanh có hay là không có

Trong lầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
Một dòng sông lặng chảy từ xa
Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ

Hoa cúc xanh có hay là không có
Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa
Mơ ước của người hay mơ ước của hoa
Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế

Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé
Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng

Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Đời yên bình chưa có những chia xa
Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa
Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở
Những cô gái da mịn màng như lụa
Những chàng trai đang đọ tuổi hai mươi
Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai
Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả...
Hoa cúc xanh có hay là không có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay không thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó
Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may
Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ...

Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa...