Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

Nào mình cùng lên xe buýt!!!




Chép lại "bài thơ"* này để kết thúc sự nghiệp blog bên Y360. Nói cho cùng chẳng phải cái blog này là 1 loại "thơ mở" con cóc bất tận sao?
-----------
(*): Bắt nguồn từ 1 trò chơi đùa của mọi người trên 1 diễn đàn. Mỗi người 1 đoạn. Mình hăng nhất. Phần nào mình viết hay ghép thì không viết nghiêng.
-----------

Tất cả những gì là lãng mạn

Trong phòng thí nghiệm, tôi theo dõi những tình cảm màu xanh trong những chiếc bình kim loại xem ở nhiệt độ nào chúng sẽ bật sôi và xì ra khói đỏ (HY)

Tôi muốn cười đến chết. Thế sao tôi vẫn buồn? (TG)


Con chuồn chuồn ớt vẫy vẫy cái đuôi màu đỏ
đậu trên lá khoai xanh
chắc cũng buồn như tôi.

thời lạm phát
thuốc nhuận tràng cũng 5 nghìn 1 gói giời ạ

chuồn chuồn cắn rốn thì biết bơi
mà không cần dở hơi.

Như ngày trước

Lầm lũi xuyên đêm chờ hửng sáng
Đỉnh cao gió hú
Buốt lạnh
đón mặt trời.
(Helios)

Chỉ giun dế kêu
Mà thảng thốt tưởng người bên cạnh. (TG)

Ầu ơ gió hát

Lá Khoai xanh
Xanh mát mắt
móng tay cắt
Cắt vòng tròn
Tóc còn son
Son như gấc...(Kh)

--------------



Mọi chuyện khá lãng mạn và...mù quáng - như cái tiền đề của người mở đầu bài thơ: bình kim loại thì biết thế đếch nào được cái gì là xanh với đỏ. Blog cũng vậy mà thôi.

Cá nhân mình, mời các bạn dùng blogspot. Yahoo đã dừng 1 lần thì còn có thể dừng nữa. Vả lại, đã nhắm mắt mơ xanh đỏ thì những cái bình kim loại không nên có quốc tịch.

1 nhận xét:

  1. Nhưng cũng cần biết khói xì sang blogspot ở chỗ nào để em theo dấu với chứ ạ?

    Trả lờiXóa