Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2007

Về lại nơi cuối trời làm mây trôi ...




(Ảnh của esheep's blog:http://blog.360.yahoo.com/blog-aXWcEFMieqJpMLNNIY8JLw--?cq=1&p=995)


Cái này gọi là cộng cảm. Nghe Khánh Ly hát thấy gai gai. Lại nhớ bạn Thanh hát bài này cũng có khác gì đâu. Lâu rồi không đàn đúm nhỉ?



Hôm trước đọc tin không để ý, hoá ra là cây sưa cho hoa sưa lại đắt giá đến vậy. Hà nội ơi, từ nay khối bạn lại đau lòng vì sắc trắng hoa sưa sắp thành hoa...xưa mất rồi! Thu đã vào độ và lãng mạn bây giờ-ở đây có khi là xa xỉ...


Dạo này nhiều bạn viết về buồn, mất phương hướng, loanh quanh...nó là của riêng hay nỗi chung? Có người từng nói đại ý từ vạn cổ, bấy nhiêu xốn xang của nhân sinh cũng chỉ vốn được tết dệt từ hỷ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục...ra mà thôi. Thực ra mình lại thấy thế này: những nỗi buồn được gọi tên đều có chủ-người ta đều nghĩ nó là của riêng. Với mình, nó và tất cả những thứ khác, đều là cái gì đó để_vượt_qua thấu_thoát.

Hay là mình bon chen quá nhỉ - vẫn còn hăng máu quá thể. Hay là...thôi về đi?

Có nhẽ nào...
-------------------





Phôi pha

Sáng tác : Trịnh Công Sơn






Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về

nhớ chân giang hồ

ôi

phù du

từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ

Đời người như gió qua


Không còn ai
Đường về ôi quá dài

những đêm xa người

Chén rượu cay một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui

cho nhân gian chờ đợi

Về ngồi trong những ngày

Nhìn

từng hôm nắng ngời

nhìn từng khi mưa bay

Có những ai xa đời quay về lại
Về lại nơi cuối trời

làm mây trôi


Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa







Có nhiều khi từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ

tựa hồn những năm xưa



Phôi Pha




Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Tuấn Ngọc





1 nhận xét: