Đi về
Đi về trong cõi người ta
Người là người lạ ta là ta quên
Ta quên người bởi ta quên
Hoặc là ta nhớ, người quên mất rồi
Quên mặt đất, quên mặt trời
Mặt mày quên hết cõi đời trăm năm
Canh khuya lại gốc cây nằm
Nhìn trăng quên những trăng rằm đã quên
Ý trời
Sấm chớp chư thần khiếp vía tôi
Bờ khe lân lý tôi ra ngồi
Ôm đầu tôi khóc hu hu mãi
Ngẩng mặt thần cười ế ế ôi
Những tưởng mất mười thu được một
Nào hay lạc một mất ra mười
Mai sau tim máu trường kham nhẫn
Tuế nguyệt lưu ly dọ ý trời
Bùi Giáng - Mùa màng tháng tư.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét