Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

Chủ trung tín 2




Trong 1 cuộc hẹn, phần nhiều những người không đến đúng hẹn không phải vì họ không thể đến đúng hẹn. Thực ra họ chỉ là những người không nhất quyết đến đúng hẹn mà thôi. Cái đó đôi khi chỉ là 1 thói quen tâm lý. Khi họ hứa thực ra họ không hề ý thức sâu sắc việc họ đang nói là về cái gì. Nhất là điều đó lại nằm trong tương lai. Mình có thực sự mong muốn nó không? Mình có khả năng thực hiện đúng như vậy không?

Nhiều bạn sẽ bảo "có gì mà không làm được những việc cỏn con ấy". Nhưng chính bạn sẽ thấy vô số lần với vô số người luôn đưa ra những lý do rất trời ơi đất hỡi để biện minh-họ luôn luôn có lý do. Nhẹ nhàng thì tại tắc đường, không đón được xe. Nặng thì tại đang đi xe nó hỏng. Nặng nữa thì tại xe mình tốt nhưng xe thằng đằng trước nó hỏng bất tử, mình tông vào đít nó, cãi nhau nên đến muộn. Luôn luôn ngoài ý muốn của tôi.

Và ở đây câu hỏi dành cho các "tôi" là: tại sao anh không đưa những điều trên vào trong dự kiến khi hứa? Mệnh đề của tớ ở đây là "khả năng giữ (thực hiện) lời hứa đúng hẹn đồng nghĩa với khả năng làm chủ bản thân và làm chủ tình hình mọi lúc mọi nơi". Và các bạn từng đi chơi với tớ từng trót sai hẹn xin đừng vội cười tớ thù dai-tớ mượn chuyện này để đổi sang những điều tuyệt đối nhất. Xin các bạn thử đặt mình vào những tình huống chỉ có thể thành công, không được phép thất bại xem. Nếu bạn là Lưu Bang, nếu bạn là Trương Lương, sinh ra trong thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, được làm vua thua làm giặc, một mạch không có đường lùi thì sao? Hào kiệt là kẻ làm chủ được mình. Cố nhiên tớ chẳng mong sinh vào cái thời ấy để làm hào kiệt. Xoay sang những điều thường nhật và vạn đại hơn, tớ cho rằng cốt yếu loài người cũng chỉ mong tìm được cái cảm giác làm chủ bản thân mà thôi. Đời đời. Amen.

Nói chuyện cũ 1 tý. Năm xưa hồi mới vào cấp 3, tớ với mấy cái giải phọt phẹt từ hồi cấp 2 nên tinh tướng đầy mình thành ra học hành lỗ mỗ, phát nổ phát tịt. Thi 8 tuần với lại học kỳ lúc 4 lúc 6 lúc 10. Toàn những lỗi vớ vẩn kiểu xuống dòng quên dấu quên số. Xấu hổ và cay cú. Giữa lúc đấy 1 thầy giáo có nói với bọn tớ điều này, trên lớp học, không hẳn là nói cho tớ nhưng nó có tác dụng ghê gớm với tớ: "Người giỏi là người có kết quả giỏi. Anh không thể trình bày với tất cả thiên hạ là tôi thông minh nhưng không may thế này không may thế kia được". Trong không khí quyết tử cho tổ quốc của những học sinh nông thôn nhất quyết phải đỗ đại học là chúng tớ ngày ấy, điều này rất quan trọng. Lại một thầy giáo khác nói với chúng tớ rằng ngày đi thi phải tính trước cả khả năng mưa lụt, tắc đường chứ đừng đổ cho tại trời mà trượt đại học. Những điều bình phàm ấy gây cho tớ 1 quyết tâm ghê gớm. Tớ đã tự đặt cho mình 1 mục tiêu cụ thể: không bao giờ phạm sai lầm trong môn Toán. Từ việc đứng lên trả lời câu hỏi, hay bài kiểm tra 15 phút cho tới tất cả các kỳ thi lớn bé của 1 học sinh bình thường-không được phép phạm sai lầm.

Tớ bắt đầu thay đổi với những bài tập sách giáo khoa "vớ vẩn" cuối mỗi bài. Nếu trước đây chỉ chăm chăm vào sách bài tập, nâng cao hay bộ đề này nọ thì nay tớ thêm vào bài tập thể dục là tất cả các bài tập hạng ruồi trong SGK. Viết từ từ, nghĩ thấu đáo và nhất quyết không sai. Nói cũng làm sao nhất quyết không sai-trong môn Toán phổ thông, dĩ nhiên :) Nếu bạn nào đã từng thử thì bạn sẽ biết những điều trên quan trọng đến như thế nào đối với tâm tính của tớ. Các bạn đều biết là đi học phổ thông thì việc làm bài được 10 điểm không khó khăn gì lắm. Chúng ta không kể những kỳ thi HSG ở đây. Vấn đề ở chỗ luôn luôn không sai là hoàn toàn khác. Hồi trước tớ không thích hình ảnh 1 anh học gạo bo bo bon chen bằng được từng tý 1. Nay tớ nghĩ khác: vấn đề không phải là điểm mà là khả năng làm chủ bản thân mình, cuộc đời mình-làm được điều mình có khả năng làm được.

Điểm lại những năm tháng học sinh, tớ cho rằng chỉ có câu chuyện trên là đáng kể. Và đỉnh cao của việc thay đổi ý chí tính cách là khi đi thi đại học, tớ đã nhất quyết loại luôn yếu tố nghi ngẫu cuối cùng là sức khoẻ ra khỏi cuộc chơi. Tớ bị viêm mũi dị ứng và điều này thì chả bao giờ lường trước được. Mỗi lần bị là đến khổ, khỏi làm ăn gì luôn. Để tránh được nó tớ đã cố gắng hết sức mình, trước khi thi 2 tuần khép mình vào khuôn khổ sinh hoạt điều độ, ăn uống bình thường lành mạnh và thư giãn điều hoà. Nói đến đây lại muốn chêm vào 1 bí quyết nhỏ cho các bạn học sinh khi đi thi này: giữ gìn "thần khí" trước khi vào phòng thi là rất quan trọng. Đừng nói chuyện tản mạn, hò hét hay suy nghĩ vơ vẩn. Để cho đầu óc thư thả, mở rộng với mọi tình huống khả năng. Như vậy mới gọi là đi thi với 100% sự sẵn sàng. Ngay cả những động tác vụn vặt có tính chất tán tâm cũng vậy. Kiểu rung chân rung đùi, gõ gõ múa múa cái bút, lập cập cái răng, gãi gãi cái mũi...đều cần trừ tiệt. Thư thả nhưng quán xuyến hết toàn bộ thân thể và tinh thần của mình. Không chú trọng thiên lệch cái gì mà cũng không bỏ qua cái gì hết. Chúc các bạn thi tốt (mặc dù những người đọc blog này già khú đế hết rồi còn đâu-thôi các bạn coppy đi lì xì cho bọn trẻ nghen :)

Còn như bây giờ những gì không xứng ý phần nhiều là vì mình đã không luôn luôn nghiêm cẩn được như xưa nữa. Nghĩ đến thật xấu hổ.

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét